Bình thản đợi cơn gió đi qua và lấp đầy lại niềm tin
Đêm qua mưa, những cơn mưa nhẹ thôi nhưng đâu đó vẫn có những giọt nặng nề, hắt tạt vào ô cửa sổ nơi người con gái cười buồn. Cuộc sống rộn ràng chảy mãi, có đợi chờ ai, mà tiếng đêm thi thoảng vẫn phải dừng lại và ngước nhìn. Người con gái đang cười mà lại… đau đáu. Cơn mưa mùa Hạ, đến bất chợt trong đêm, xua tan đi cái nóng oi ả của ngày nắng, mà có xua đi được những trăn trở, vùng vằng, suy nghĩ, tìm tòi… những gì đã qua (dù đã cố khỏa lấp đi) để biết… nên bước qua bằng cách nào đoạn đường đã gieo một tia hy vọng ngọt ngào nhưng nhiều khi vụn vỡ, đau.
Sáng nay, trời tạnh và sáng, đẹp như mùa hoa chớm nở. Lâu lắm rồi, không đi cà phê sáng. Lọ mọ dậy sớm cho kịp giờ hẹn. Gác lầu thanh tao, mát rượi, nhìn rõ được một đoạn đường dài toàn phượng vĩ chớm khoe sắc trong mùa, nhìn rõ được cả những khúc quanh co của ngóc ngách phố cổ. Và lạ, cũng nhìn thấy được cả núi. Xa mà hóa ra lại gần. Còn người, tưởng gần mà hóa ra lại xa xôi, đôi khi là tít tắp.
Yêu thương, đôi khi quá đỗi ngọt ngào, đôi khi, đắng nghét tựa như thỏi sô cô la. Ngọt thì thấm và lan nhẹ từ đầu lưỡi, nhưng đắng thì mắc kẹt nơi cuống họng. Không muốn làm đau chính mình, không muốn buồn vì những điều mơ hồ, không chắc chắn nhưng... con tim và yêu thương thì chẳng thể nào nắm giữ. Ừ thì, trên đời này, chẳng có gì là lì hơn trái tim, khó bảo, ngúng nguẩy, cựa quậy, xót. Mà để làm chi, cuộc sống, sắc sắc, không không, tập quen và cả… tập quên, dù biết là khó.
Những xa cách, không làm yêu thương bớt đi, có chăng chỉ là vì… quá mệt cho những đợi chờ để rồi ngập chìm trong niềm vui của sự gặp gỡ và quan tâm, và cũng để rồi tự làm đau chính mình vì quá nhạy cảm, thấy những điều không nên thấy, biết những điều không nên biết. Có chăng, những con người hời hợt và vô tư… vẫn sống khỏe, vui và hạnh phúc hơn với cái nhìn cuộc sống bằng những điều tốt đẹp. Con gái, nhạy cảm quá thì dễ bị tổn thương, mà mấy ai biết để mà vỗ về, để ôm ấp, để cho ấm một vòng tay. Mà có biết cũng chẳng làm được, không làm được. Mọi thứ, mong manh, khó nghĩ, đắn đo, giãy giụa... biết làm sao cho trái tim được yên trong chuỗi ngày đắng ngọt xen kẽ.
Đôi khi, tập ơ hờ, tập hững hờ, tập vô tình, tập vô tâm… để mọi thứ nhẹ nhàng hơn, bớt làm mệt cả cho người nữa. Yêu thương, không tự dưng “biến mất” đẫu chỉ là để vơi đi những nhung nhớ, hạnh phúc, nghẹt thở và cả… vụn vỡ.
Giữa những tháng ngày nắng cháy, giữa những quãng đời đắng cay, nhiều mất mát, có khi lặng đi bởi nhiều thứ vô thường và người con gái… thèm được tưởng tượng ra nhiều thứ, thêu dệt ra nhiều thứ. Mà tự dặn lòng, cái gì cũng có giới hạn, đừng để đi quá xa để khi cơn mưa bất chợt đổ ập xuống, ngập ngụa trong ấy, khó dứt. Đừng bảo, con gái khôn ngoan thì… ít làm đau mình mà chỉ làm người đau. Bởi trong yêu thương, dù khôn ngoan hay ngu dốt, mọi trái tim đều bé bỏng, mềm yếu và… ”ngu ngơ” như nhau.
Không thích cái tận cùng. Tận cùng của nỗi nhớ là sự trống rỗng đến tê tại, tận cùng của yêu thương là sự đeo mang. Tận cùng của niềm vui là… những chuỗi ngày mong đợi. Nhưng! Tận cùng của sự vụn vỡ… thì là một trái tim lành, như thể cứ vất hết đi, và bắt đầu lại mọi thứ (dẫu cần thời gian).
Một trái tim lớn, muốn cho đi thật nhiều nhưng chẳng dám. Cuộc đời này, có quá nhiều thứ mong manh, dễ vỡ và yêu thương thì nhẹ tựa cơn gió, dễ bay, chạy mãi, đuổi chẳng bao giờ kịp. Có lẽ, đã trải qua quá nhiều sự tê dại nơi góc sâu ấy nên… thành thói quen, ngập ngừng và đắn đo cho những xúc cảm, những điều mắt thấy tai nghe và cả những quyết định. Giữ lại một chút cho riêng mình để còn sức mà khâu lại mọi thứ.
Không tin, không dám tin, không phải là không dám tiếp chặng đường mà chỉ là… con gái vẫn thế.
Và em, cũng là con gái, nhạy cảm và dễ tổn thương.
Ừ thôi, không cố vò nát mọi thứ đi nữa, vuốt thật thẳng và cất kỹ. Sự thật thì đã nâng niu và uống cạn những mật ngọt ấy rồi. Được nhiều nên không tiếc nuối, không hối hận. Sẽ cười nhiều, như mọi khi để bình thản đợi cơn gió đi qua và lấp đầy lại những niềm tin.
(sưu tầm)